THƯƠNG CON…
Nhà có hai đứa con trai.
Thằng Lương thằng Thưởng nhìn người bé ti.
Cái thằng tên Thưởng lầm lì.
Cả năm biền biệt cứ đi không về.
Một cú điện thoại chẳng hề.
Cuối năm cũng có năm về năm không.
Thằng Lương thì nó có lòng.
Cứ về đều đặn nhưng không được nhiều.
Nhìn dáng nhỏ nhắn liêu xiêu.
Tôi thương nó lắm có điều mần răng?
Lứa cùng thằng Điện thằng Xăng.
Mà sao èo ọt chỉ bằng cái chân.!
Thằng Lương làm việc chuyên cần.
Gian lao khó nhọc muôn phần đến tay.
Thương tôi ra sức nó cày.
Càng cày càng húc càng ngày gầy đi.
Thằng Xăng thằng Điện béo phì.
Núc na núc ních bước đi ầm ầm.
Thương con mà phải lặng câm.
Thưởng Lương Xăng Điện sao cầm bằng nhau.
St
Đăng nhận xét